Từ "mục kỉnh" trong tiếng Việt có nghĩa là "kính đeo mắt", nhưng khi được sử dụng trong ngữ cảnh mỉa mai, nó mang ý nghĩa chỉ những người có dáng vẻ hoặc hành động tự mãn, kiêu ngạo, thường là những người trẻ tuổi hoặc chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng lại tỏ ra rất tự tin, thậm chí là kiêu kỳ.
Câu đơn giản: "Cô bé mới học lớp 3 đã giương mục kỉnh khi khoe bài làm của mình." (Ở đây, "giương mục kỉnh" thể hiện sự tự mãn của cô bé dù chưa thật sự xuất sắc.)
Câu phức tạp: "Dù chỉ là một sinh viên năm nhất, nhưng anh ấy đã giương mục kỉnh, tự nhận mình là chuyên gia trong lĩnh vực này." (Trong ngữ cảnh này, từ này cho thấy thái độ kiêu ngạo của nhân vật.)
"Mục kỉnh" không chỉ đơn thuần là một từ chỉ kính mắt mà còn mang theo một ý nghĩa xã hội sâu sắc về sự tự mãn và kiêu ngạo.